Khi Huy tan sở vào ca chiều, lúc ấy đã hơn 11 giờ đêm. Quãng đường từ chỗ làm về đến nhà không bao giờ mất đến quá 15 phút, thế mà đêm nay ngõ đường quẹo vào nhà chàng lại bị kẹt cứng, chắc là có tai nạn hoặc một chuyện gì đó xảy ra khiến cảnh sát phải "lốc" lại nửa con đường làm dòng xe cộ lưu thông bị chậm hẳn lại.
Vừa nghe nhạc, vừa lái xe nhích lên từng bước một, rồi cuối cùng Huy cũng đã về được đến gần nhà. Nhưng khi còn cách nhà vài căn, Huy không thể nào quẹo xe vào vì cảnh sát đã chăng dây quanh khu vực xảy ra tai nạn và không cho ai lai vãng đến gần. Huy đành phải đậu xe cách nhà khá xa, và đi bộ lại chỗ đám đông hiếu kỳ vẫn còn tụ tập bàn tán. Gặp người cảnh sát đang làm nhiệm vụ ngăn chận để có chỗ cho xe cứu thương và xe cảnh sát làm việc, Huy nói:
-Nhà tôi ở gần đây, xin cho tôi vào...
Viên cảnh sát nghiêm nghị xua tay:
-Rất tiếc là ông không thể vào bên trong ấy, vì cảnh sát và nhân viên cứu thương đang làm nhiệm vụ.
Huy móc bằng lái xe đưa cho người cảnh sát:
-Nhà tôi cách đây mấy căn, tôi mới đi làm về mệt quá, chẳng lẽ tôi phải đứng đây mãi sao?
Người cảnh sát cầm bằng lái xe của Huy lên xem, rồi trả lại ngay và nói:
-Nhà ông ở ngay chỗ xảy ra tai nạn, tôi phải dẫn ông vào mới được.
Huy cúi người chui qua vòng dây rào và đi theo người cảnh sát. Khi bước gần đến nhà, Huy mới thấy một chiếc xe hơi nhỏ leo lề đụng vào ngay cây cột điện dựng sát lối vào chỗ đậu xe của nhà chàng. Chắc người lái xe đã phóng với tốc độ cao nên chiếc xe bẹp dúm hết cả phần đầu, và nhân viên cứu hỏa đã phải cắt nát cả xe mới đem được người bị nạn ra ngoài.
Các nhân viên cứu thương lúc đó đang chuẩn bị thu dọn đồ nghề, và khi tiến đến gần Huy mới nhìn được mặt nạn nhân một cách khá rõ ràng, nhờ ánh đèn của cây cột điện tỏa sáng xuống đúng ngay nơi xảy ra tai nạn. Đó là một phụ nữ tóc đen, dù bị máu me bê bết trên người nhưng trên mặt lại không tỏ lộ ra bất cứ một nét đau đớn nào. Nhưng cái nét đẹp như say ngủ ấy hình như đã ngưng thở, bởi cả thân thể người bị nạn đã không còn chút cử động!
Đúng như Huy suy nghĩ, một nhân viên cứu thương đã tiến đến và kéo tấm vải trắng che lên hết khuôn mặt người đàn bà bị nạn, như thế có nghĩa là người này đã chết, sau một hồi cứu chữa tại chỗ. Tất cả mọi người có nhiệm vụ đứng gần đó đều không tỏ một vẻ gì xúc động, họ làm việc như một cái máy - nhưng đối với Huy, lòng dạ chàng nôn nao như người nằm trên cáng băng-ca kia chính là một người thân nào đó của chàng!
Buồn bã tra chìa khóa để mở cửa vào nhà, Huy xuống bếp pha ngay một ly trà nóng để trấn áp những gì đang nổi sóng trong lòng. Hình như người bị nạn trông rất quen, có thể là một người đàn bà nào đó trong cộng đồng tị nạn của chàng, hay người thân của một gia đình mà chàng quen biết. Trong khi hớp vội ngụm trà nóng, trí óc của Huy cũng bắt đầu làm việc để cố tìm xem người đàn bà ấy là ai, để có thể gọi điện thoại thông báo cho gia đình họ, hay tìm cách giúp đỡ nếu gia đình người ấy còn ở lại VN...
Suy nghĩ mãi cũng chẳng đi đến đâu, ngoại trừ hình ảnh của người phụ nữ bị nạn với cái nét "ưa nhìn" ấy vẫn luôn luẩn quẩn và đôi lúc lại vụt hiện lên rõ nét trong đầu, khiến Huy hết hồn tưởng người chết đã hiện về và xuất hiện trước mặt chàng!
Đêm ấy trời rất lạnh, Huy mở lò sưởi hết cỡ mới sưởi ấm được trọn vẹn căn phòng mà chàng đang ở.
Đáng lẽ căn nhà 2 phòng ngủ rộng mênh mông này còn có một người bạn gái ở chung với chàng, nhưng họ đã chia tay nhau cách đây mấy tháng, bởi một lý do rất đơn giản là vì Huy lúc đó chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện "ăn đời ở kiếp" với bất cứ người đàn bà nào!
Nằm cô độc một mình trên giường, nhớ lại lúc mới đến Úc Huy cũng đã chuẩn bị làm đám cưới với một phụ nữ bằng tuổi, nhưng trong một lần thấy mệt trong người và phải bỏ sở lái xe về nhà, Huy mới khám phá ra việc phản bội của người vợ sắp cưới. Thế là từ đó Huy có dị ứng với đàn bà và luôn tự nhủ với lòng rằng sẽ không bao giờ để bị lừa gạt trong tình yêu thêm lần nữa. Và chính vì cái suy nghĩ này, đã khiến Huy trở thành người đàn ông ít nói và cũng là một tay sở khanh có hạng, nhưng những người thân quen lại tưởng lầm rằng chàng là người "kén cá, chọn canh". Cứ mãi suy nghĩ về cuộc đời với những người đàn bà đã đi qua đời, và cái chết bất ngờ của người phụ nữ trước cây cột điện... cộng với cái mệt sau một ngày làm việc, Huy rồi cũng chìm sâu vào giấc ngủ...
Khi chàng giật mình thức giấc nhìn lên kim đồng hồ dạ quang để ở đầu giường thì mới hơn 6 giờ sáng. Đáng lẽ giờ này thì trời đã sáng tỏ, nhưng vì là mùa đông nên khói sương mù trắng đục vẫn còn luẩn quẩn trong khu vườn nhà chàng. Nhổm người dậy vén chiếc màn cửa sổ nhìn ra đường, Huy thấy lờ mờ một đám đông lên tới cả chục người đang loay hoay làm việc gì đó quanh chiếc cột điện đã xảy ra tai nạn chết người đêm qua.
Huy nghĩ, có lẽ gia đình nạn nhân đã được cảnh sát báo tin nên đã kéo nhau đến đây để cầu nguyện cho người xấu số. Và đúng như sự suy đoán của Huy, tiếng đọc kinh dù không lớn lắm nhưng cũng đủ để lọt vào căn phòng nơi chàng đang muốn dỗ lại giấc ngủ, bởi bình thường Huy ngủ vùi đến tận 8 giờ sáng, vì mãi đến 3 giờ chiều chàng mới phải lái xe đến sở làm.
Óc tò mò nổi lên, Huy thay bộ quần áo ngủ, khoác thêm chiếc áo lạnh rồi bước ra khỏi nhà. Đám người thân của nạn nhân hình như chẳng chú ý gì đến sự có mặt của Huy, họ vẫn rỉ rả đọc kinh và có vài người còn cúi đầu sụt sịt khóc lóc. Dưới chân chiếc cột điện bị trầy sướt đã thấy có cắm nhang tỏa khói và ánh nến lung linh, còn chiếc xe bẹp dúm đã được kéo đi đâu mất. Không muốn làm loãng động không khí sầu thảm và u uất đó, Huy thả bộ đến chỗ đậu xe đêm qua và lái xe đến tiệm phở mở cửa sớm trong vùng để làm một tô cho đỡ đói.
Đã từ lâu Huy đã quá quen với cảnh "cơm hàng chợ, vợ nhà thổ", đói bụng thì tạt vào một quán ăn VN hay mua thêm thùng mì vứt vào xó bếp. Thỉnh thoảng cuối tuần thì đến nhà mấy thằng bạn mua đồ nhậu và lai rai cho hết thùng "V.B" cho quên đời... tị nạn. Những lúc cơ thể đòi hỏi thì Huy lại "âm thầm" xuống xóm, tìm một em đồng hương để tâm sự nửa tiếng hay một giờ, chứ nhất định không chịu "ngã gục" vì một người đàn bà nào khác! Nhiều thằng bạn cám cảnh "cơm đường, cháo chợ" của Huy đã gạ "cho không" em gái hay chị gái còn ở quê nhà nhưng chàng vẫn lắc đầu quầy quậy từ chối, và trả lời dấm dẳng là "ở vậy quen rồi"!
Khi Huy lái xe quẹo vào nhà thì cái đám đông tụ tập dưới chân cột điện trước nhà chàng đã giải tán gần hết, nhưng khói nhang vẫn còn nghi ngút quanh mấy nhánh hoa tươi đủ loại cắm chung quanh. Và khi lái xe chậm ngang qua cây cột điện để quẹo vào nhà thì Huy nghe thấy tiếng đập vào thành xe và giọng một người đàn ông trầm ấm hỏi:
-Có phải... Huy không?
Huy ngoái đầu ra khỏi xe và mừng rỡ nhận ra đó là Thành, người bạn mà chàng đã gặp vài lần trong các bữa nhậu cuối tuần tại nhà một người bạn:
-Thành hả... Vô nhà tao uống cà phê chơi...
Đậu xe vào sân nhà xong, Huy vội vã bước trở ra đường hỏi chuyện Thành:
-Mày làm gì ở đây?
Thành ngập ngừng, bối rối:
-Người bị đụng xe tối qua ở đây là... vợ tao...
Huy vò đầu bứt tóc:
-Thảo nào tao nhìn thấy bà ấy có vẻ quen quen, nghĩ mãi mà không biết là ai! Ai ngờ lại là vợ mày! Tao thành thật chia buồn... thôi vào nhà làm ly cà phê cho ấm bụng rồi hãy tính...
Thành thiểu não theo chân Huy vào nhà. Thành kể tối qua hai vợ chồng cãi nhau một trận nát nước, khiến Thủy giận điên phóng xe ra khỏi nhà và Thành cũng lái xe đến nhà một thằng bạn độc thân để làm vài lon giải sầu.
Thành về đến nhà lúc 4 giờ sáng và được đứa em gái của Thủy báo cho biết là có cảnh sát gọi, và Thành gọi lại số cảnh sát đã cho thì được biết Thủy đã chết trong một tai nạn, ai ngờ địa điểm lại là trước nhà của Huỵ Huy nói:
-Giờ này còn sớm, bệnh viện chưa cho ai vào thăm đâu, nhiều khi còn phải chờ các bác sĩ giảo nghiệm xong mới cho thân nhân vào nhận xác...
Thành im lặng không nói gì, và Huy cũng vừa ngăn lại được câu hỏi mà chàng tính nói với Thành, đó là "hai vợ chồng mày cãi nhau vì chuyện gì, đến độ bà ấy phải lái xe... húc vào cột điện?". Nghĩ đó là chuyện riêng tư của Thành nên Huy lảng qua chuyện khác:
-Tao rảnh cả ngày, nếu mày cần việc gì cứ gọi, tao sẵn sàng làm cho đừng ngại gì cả, bạn bè mà...
Đến lúc này Thành mới đưa tay lên quẹt nước mắt:
-Tao hối hận quá! Giá mà tao đừng bỏ đi... giá mà tao giữ bà ấy lại... thì tai nạn này đã không xảy ra...
Huy tiến lại gần vỗ vai an ủi bạn:
-Chuyện gì muốn hay không nó cũng xảy ra rồi... Chuyện bây giờ là mình phải những điều còn lại cho người đã khuất...
Thành đưa hai tay lên ôm lấy mặt, kể lể:
-Tao biết bà ấy rất hận tao... vì những điều tao làm khiến bà ấy đau khổ và lúc xuống tinh thần, bà ấy đã tự kết thúc bằng cái chết...
Huy lờ mờ hiểu được rằng Thành đã là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của vợ, và vụ lao xe vào cột điện là có chủ tâm của người muốn tìm cái chết.
Nhưng suy nghĩ thêm Huy cũng chẳng tìm được thêm chút chi tiết nào, bởi vợ Thành là một người đàn bà đẹp, thùy mị và rất chiều chồng, và Thành sống cũng rất gương mẫu không rượu chè cờ bạc và chẳng thấy lẹo tẹo với ai!
* * *
Đám ma của vợ Thành diễn ra vào ngày cuối tuần, mọi người thân quen đều coi đó là một tai nạn và chẳng ai biết đến lý do đã khiến Thủy, vợ của Thành phải đi tìm cái chết - ngoại trừ Huy là người đã nghe được ít lời hé lộ của Thành, nhưng vì có tính không ưa xen vào chuyện của người khác nên Huy cũng chẳng hé lộ câu gì với ai. Cây cột điện trước cửa nhà Huy từ hôm xảy ra tai nạn đến nay đã chật đầy các bó hoa và các tấm thiệp thương tiếc của những người quen biết. Không biết ai lại còn đem cả hình của nạn nhân ra gắn lên cây thập giá và quấn băng keo treo lên cây cột điện, khiến ai lái xe ngang qua nhà Huy cũng phải nhìn thấy và biết nơi này mới vừa xảy ra một tai nạn chết người!
Một đêm nọ, khi Huy đi làm về lúc gần nửa khuya và bầu trời tối đen như kịt, cộng thêm những giải sương mù chập chờn hạ thấp trước mặt khiến chàng phải lái xe thật chậm và mở đèn pha để phòng ngừa tai nạn. Khi quẹo xe vào nhà, Huy thấy lờ mờ dáng một người đàn bà mặc áo khoác đang khoanh tay co người trước cây cột điện.
Nghĩ là người thân của nạn nhân nên Huy không để ý, nhưng khi vào đến nhà thì trong đầu Huy lại trỗi lên những câu hỏi mà chàng không thể tự trả lời. Đó là người đàn bà đang đứng một mình ngoài sương gió ấy là ai, và tại sao giờ này lại có mặt ở chỗ xảy ra tai nạn?
Nghĩ vậy, Huy vén màn cửa để nhìn ra đường, và chàng chỉ thấy cây cột điện trơ ra những đóa hoa héo úa rõ nét dưới ánh đèn vàng, và người đàn bà kia đã biến mất!
Thuở nhỏ chàng thường nghe người lớn nói rằng, người chết, và nhất là những người chết oan trong vòng ba ngày thường hay hiện về nơi mà họ đã trút hơi thở cuối cùng. Đêm nay, Huy nhẩm tính thì thấy vợ của Thành cũng đã chết được vài ngày và linh cảm rằng người đàn bà đứng co ro ngoài trời lúc nãy chính là hồn ma của Thủy. Từ lúc nghĩ đó là Thủy, Huy không tài nào dỗ được giấc ngủ và nằm trằn trọc mơ mơ màng màng cho đến sáng.
Hôm sau cũng thế, khi về đến nhà Huy lại thấy bóng người đàn bà dưới chân cột điện, nhưng lần này dáng người có vẻ mệt mỏi nên đã ngồi gục mặt xuống để ôm chặt lấy gốc cây cột điện. Huy không dám dừng xe và cũng không dám bước ra khỏi nhà, chàng tính gọi điện thoại cho cảnh sát hay xe cứu thương đến để coi người đàn bà đó là ai, có cần giúp đỡ gì không, nhưng mấy lần cầm điện thoại lên, Huy lại bỏ xuống, bởi khi nhìn ra ngoài đường thì thấy cái bóng ma ấy thất thểu đứng lên đi qua đi lại, nhưng khi chàng sắp sửa quay số thì bóng người đàn bà ấy lại biến mất trong sương mù...
Qua đêm thứ ba, Huy nhất định làm gan xin sở cho về sớm, vào nhà mặc thêm áo ấm và đứng lảng vảng gần nơi xảy ra tai nạn, để xem cái người đàn bà xuất hiện mấy tối qua là người hay mA. Trời lạnh, chàng phải đốt thuốc và rít liên tục để trấn áp cái sợ đang làm chàng run lên cả người. Thỉnh thoảng một hai chiếc xe hơi lạc lõng đi giữa đêm khuya mù sương cũng mất hút nhanh như sao xẹt. Đường vắng tanh ngoại trừ tiếng gió hú thổi phần phật làm tung bay những cánh hoa héo trên thân cây cột điện, và tiếng dế gáy nỉ non dưới bụi cỏ... làm Huy không còn giữ vững được ý định nữa và đành bỏ cuộc để bước vội vào nhà...
Cửa nhà mở sẵn, nên chàng không phải mò tìm lỗ khóa, nhưng Huy có chút ngạc nghiên khi thấy đèn điện trong nhà đã tắt tối thuI. Chàng nhớ lúc lấy thêm áo ấm và đi ra ngoài, cái đèn ngủ để bên cạnh đầu giường của chàng đã được bật sáng, thế mà bây giờ lại tắt ngấm.
Đưa tay lên công tắc điện định bật, Huy bỗng giật bắn cả người khi thấy một bàn tay ấm áp đè chặn lên tay chàng. Định thần, và nhờ ánh đèn vàng mờ nhạt từ bên ngoài đường hắt vào, Huy thấy người đàn bà đang đứng gần chàng chính là Thủy, vợ Thành, người đã chết vì tai nạn xe hơi cách đây mấy ngày! Khuôn mặt nàng vẫn vậy, dịu dàng y như nét say ngủ mà chàng đã nhìn thấy khi nhân viên cứu thương khiêng xác nàng đặt lên băng ca, nhưng tối nay lại chất chứa thêm vẻ đầy muộn phiền.
Quá hoảng sợ, chàng ú ớ nói không nên lời, và dù không khí trong căn phòng ngủ của chàng ấm áp hơn ngoài trời rất nhiều, nhưng Huy vẫn thấy một luồng khí lạnh chạy rần rật khắp châu thân, khiến chàng run lên từng chặp.
Người đàn bà hình như thấy được nỗi sợ đang ngập tràn trong lòng Huy nên cất tiếng nhỏ nhẹ:
-Em biết anh đang... tìm em... Nên em phải lẩn tránh vào đây...
Huy rút ngay tay lại và nhắm nghiền mắt để khỏi phải nhìn thấy mặt hồn ma, rồi run giọng nói:
-Chị về đây... để làm gì?
Hồn ma lùi lại đứng ẩn mình trong một góc của căn phòng, trong khi Huy chờ đợi mãi mà không nghe thấy tiếng trả lời. Tưởng hồn ma đã biến mất, Huy mở mắt ra nhìn và thấy hồn ma vẫn còn đó nhưng đã cởi bỏ cái áo khoác mặc bên ngoài để trên đầu giường. Dù khép mình trong góc tối, nhưng Huy vẫn nhìn thấy rõ bởi khoảng cách giữa chàng và hồn ma chỉ có mấy bước, trông Thủy gầy gò đến tội nghiệp và mái tóc xõa dài lòa xòa trước mặt cũng không che dấu được hết nét đẹp mà nàng đã có lúc sinh thời.
Bỗng như có một mãnh lực vô hình nào thúc giục, Huy bước tới nắm lấy tay hồn ma, dìu lại ngồi bên giường rồi nói trong nỗi xúc động:
-Tôi biết chị còn nhiều điều khó khăn... không thể nói ra được. Nhưng chị cần gì phải đứng ngoài sương gió như thế... Chuyện ấy dầu sao cũng xảy ra rồi, như chén nước đã hất đổ thì không còn cách nào hốt lại được...
Hồn ma đưa tay lên bụm mặt, khóc lên rưng rức. Không phải Huy muốn lợi dụng thời cơ, nhưng rõ ràng là khi chàng đưa tay lên bờ vai của người đàn bà xuất hiện giữa đêm khuya để an ủi... thì thân hình của nàng đã ngã đổ xuống ngay trên tấm nệm giường của Huỵ.. Bên ngoài trời mỗi lúc một âm u, ánh đèn vàng ngoài đường thêm nhạt nhòe và hình như không còn đủ sức để soi sáng những gì ngoài đường phố. Trong phòng, Huy cũng chẳng còn thấy gì hơn ngoài thân hình người đàn bà tuy yếu đuối nhưng ngập tràn tình dục đang quyện lấy người chàng. Chàng mải mê trong im lặng để tận hưởng mùi hương của nàng khi chàng lần tay cởi bung hết hàng cúc áo để được kề sát mặt lên vùng ngực nhấp nhộ.. Nàng rướn người rên xiết và đưa cả hai tay lên cổ để ghì đầu chàng xuống. Cho tới một lúc chàng không còn kềm hãm được nữa, co chân đạp thoát cả hai chiếc quần ra khỏi người nàng... thì dù gió rít ngoài trời như tăng tốc, cộng thêm tiếng mưa rơi rợn người khi gió quất những làn mưa đập từng chập vào khung cửa kiếng... cũng chẳng thể làm Huy phân tâm để buông lơi nhịp điệu.
Khi lên tới tột đỉnh ái ân, Huy cảm thấy hai bên bờ vai đau rát bởi hai bàn tay "móng vuốt" của hồn ma đã bấu víu thật sâu vào da thịt chàng... Khi Huy tỉnh giấc, xoải tay sang bên cạnh, hồn ma đêm qua đã biến mất. Huy sững sờ với tay bật điện, ánh đèn ngủ chói chang khiến chàng phải nheo mắt lại nhưng cũng đủ để thấy gối chăn xô lệch, và cái lò sưởi điện đã được nàng bật lên khi chàng say giấc điệp. Cho tới giờ này chàng vẫn không hiểu người đàn bà mà chàng đã quay cuồng ân ái đêm qua là người hay là ma, bởi những gì mà chàng có được từ cái thân thể nồng ấm ấy còn đậm đà và đáng nhớ hơn bất cứ người đàn bà nào khác đã đi qua cuộc đời chàng.
Từ sau đêm hôm ấy, hồn ma không còn thấy xuất hiện nơi xảy ra tai nạn. Huy đã nhiều đêm bỏ sở về ngang để mong được gặp lại người đàn bà đã cho chàng một đêm đáng nhớ, nhưng mọi hoài mong của chàng đều rơi vào vô vọng. Chờ đêm không được, nhiều ngày chàng đã đến thăm mộ Thủy. Người ta thấy chàng thắp nhang và lẩm bẩm như đang trò chuyện với người đã khuất, chàng nói gì không ai nghe rõ, nhưng trong lòng, chàng nhất định sẽ đi đến nơi này nhiều lần, cho đến khi gặp lại người đàn bà đã giao hoan với chàng trong một đêm gió lạnh...
Có lần Thành gặp chàng đang thắp nhang cắm lên mộ Thủy, tưởng Huy bị ám ảnh bởi tận mắt chứng kiến cái chết thảm vì tai nạn của vợ mình. Thành cảm động nói:
-Cảm ơn mày đã đến thắp nhang cho bà ấy. Mấy lần ra đây thấy có chân nhang mới... làm tao phải hồ nghi không biết là ai... Bây giờ biết là mày... chứ không phải...
Huy hiểu những điều mà Thành vừa nói, vì chàng cũng thất vọng không kém chi Thành, người có cô em vợ đã bỏ nhà ra đi biệt tăm từ hôm bà chị chết!